Lần đầu tiên Trương lão thái cảm thấy hối hận, bà ta vừa lau nước mắt vừa khóc: “Rốt cuộc tao đã nuôi nấng ra thứ gì vậy?”
Trương Phán Nam cười khẽ một tiếng, đưa tay bóp cổ Trương lão thái, đèn tường trên tường theo động tác của Trương Phán Nam lại tắt ngúm, chỉ còn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mang đến chút ánh sáng yếu ớt.
Trương Bảo Ngọc mơ màng nhìn thấy Trương Phán Nam bóp cổ Trương lão thái, kéo bà ta vào phòng, sau đó trong phòng truyền đến tiếng Trương lão thái giãy giụa. Nhân lúc Trương Phán Nam chưa đi ra, Trương Bảo Ngọc vội vàng lao đến cửa kính phòng trà, sờ soạng trong bóng tối, không biết hắn ta đã chạm vào nút nào, thế mà lại mở được cửa kính.
Trương Bảo Ngọc vội vàng chạy ra ngoài, bám vào lan can sân thượng, nhìn xuống độ cao bốn tầng, hắn ta lập tức có chút sợ hãi. Đúng lúc này, Trương Phán Nam lại xuất hiện, khóe miệng bà ấy dính máu, trên mặt nở nụ cười kỳ lạ: “Mẹ đã chết rồi, tiếp theo đến lượt mày!”
Trương Bảo Ngọc sợ hãi, luống cuống tay chân leo lên lan can, nụ cười trên mặt Trương Phán Nam càng sâu hơn, chậm rãi đi về phía Trương Bảo Ngọc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây