Dương Tĩnh Khiết sờ túi quần, lại lấy ra một lá bùa, Trương Hưng Nhiên sáng mắt, xông đến: “Đây là bùa dập lửa sao?”
Dương Tĩnh Khiết lắc đầu, vẻ mặt rối rắm: “Đây là bùa mưa to, nhưng mà em sợ lại gọi thêm một trận mưa nữa, chúng ta lại không đi được.”
Trương Hưng Nhiên nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay Dương Tĩnh Khiết, xúi giục cô ấy: “Không sao, ném thử xem sao, dù sao bây giờ là ban ngày, chúng ta có thể đợi mưa tạnh rồi hẵng đi.”
Thử thì thử.
Dương Tĩnh Khiết kẹp lá bùa vào tay, nhắm vào đống lửa, ném ra ngoài, ngay khi ngọn lửa liếm vào lá bùa, một đám mây đen xuất hiện trên đầu bọn họ, thậm chí còn có thể nhìn thấy sấm chớp trong đám mây đen tí hon đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây