Triệu Vô Cương ôm eo Ân Đào Nhi, nàng xinh đẹp, miệng cứng nhưng cơ thể lại rất thành thật, đôi khi miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại không ngừng níu giữ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, thì thầm bên tai Ân Đào Nhi:
“Tại sao ngươi lại nhắm vào ta?”
Ân Đào Nhi không hổ danh là Thủy Linh Căn Cực Âm Thể, Triệu Vô Cương vừa rời đi chưa được mấy hơi thở, nàng đã ướt đẫm, thở hổn hển, chửi rủa:
“Mới nửa canh giờ đã không chịu nổi? Ta tưởng ngươi giỏi lắm cơ, đồ vô dụng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây