Thế giới ký ức đang tiêu tán, Gương thần lúc này đã sẵn lòng nói ra quá khứ mà hắn không muốn đề cập tới. “Lầu trưởng tiền nhiệm Phó Sinh đã giết chết bản thể của ta, để ta trở thành chủ nhân mới của trung tâm thương mại. Ta ở nơi đó thu lưu đám cô hồn dã quỷ không nhà để về, cho tới khi gặp thập chỉ.”
“Ta có lòng tốt thu nhận bọn hắn, đổi lại chỉ là sự phản bội của đám lòng lang dạ sói này. Lúc đó ta không còn hy vọng vào cái thiện nữa, cũng hiểu được vì sao bản thể lại từ bỏ ta.” Gương thần nhìn về phía Hàn Phi. “Ta bắt đầu giết chóc, từ từ lún vào vực sâu. Ta không còn thoả mãn với việc ở trong gương, ta muốn dùng mọi biện pháp thoát ra ngoài, chiếm lấy toà điện thờ này.”
“Khi ta lâm vào điên cuồng, một mảnh vỡ ký ức của Phó Sinh từ chỗ sâu trong thành thị trốn trở về. Hắn thua hoàn toàn, ký ức cũng bị đánh đến chia năm xẻ bảy. Hắn đưa ta về cư xá Hạnh Phúc, cam đoan với ta về sau sẽ có người đoạt lại điện thờ cho ta. Về sau… ta gặp ngươi.”
“Nói thật thì từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã muốn giết ngươi, bởi vì ta nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người ngươi. Ta chán ghét bản thân mình trước đây, trong lòng toàn là hận ý, lúc đó ta xem hận thù là một loại lực lượng, nhưng bây giờ ta đã nghĩ khác đi.”
Gương thần nói ra toàn bộ quá khứ, trước đó Hàn Phi cũng không ngờ vị cư dân lâu đời nhất trong cư xá Hạnh Phúc vậy mà lại là nhân tính của tồn tại không thể nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây