“Ta, ta không hiểu người tốt là gì, người xấu là gì, ta chỉ cảm thấy ngươi coi ta giống như một con người. Ngươi, ngươi khiến ta cảm thấy mình cũng là một con người.”
Vương Bình An nói chuyện vẫn lắp bắp như vậy nhưng giọng nói của hắn rất vui vẻ, giống như cùng Hàn Phi lái xe trong mưa là một chuyện rất ngầu vậy.
Xe điện chạy qua cây cầu đá, trên lan can cầu có rất nhiều người toàn thân ướt sũng đang ngồi, bọn hắn gào thét muốn Hàn Phi đưa mình về nhà, có người còn đuổi theo xe Hàn Phi, nhưng bọn hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi cây cầu đá.
“Bình An, ngươi lái xe nhanh lên.”
Điểm tinh thần còn 14, thành thị trong mắt Hàn Phi đã biến thành một cơn ác mộng. Nước mưa biến thành máu tươi, từng gương mặt mơ hồ hiện ra tươi cười nhìn hắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây