Đóng cửa lại, Hàn Phi nhìn túi gạo nhỏ xíu trong nhà bếp, lặng lẽ thở dài một hơi. “Chủ nhân điện thờ đúng là cực khổ quá. Nhưng không sao, ta có thể đến nhà Vương Bình An ăn chực.”
Cởi áo khoác và giày dính đầy bùn đất ra, Hàn Phi bắt đầu lục tung khắp nhà tìm đồ mặc, thuận tiện tìm xem chủ nhân điện thờ có dư đồng nào không.
Tìm cả nửa ngày, Hàn Phi đành từ bỏ. Căn phòng này nói cho Hàn Phi biết cái gì gọi là túi tiền còn sạch hơn cái mặt hắn.
“Chủ nhân điện thờ chỉ có một tấm thẻ ngân hàng, mà ta lại không biết mật mã.” Hàn Phi bây giờ cực kỳ thiếu tiền, hắn không có một đồng nào để trang trải cuộc sống. “Không thể tiếp tục như vậy được, ít nhất cũng phải được no bụng mỗi ngày.”
Ăn không chỉ là quá trình nhét đầy bao tử mà còn là một cách để hưởng thụ và thoả mãn cuộc sống, có ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái tinh thần và tâm tình của Hàn Phi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây