“Sắp… sắp về nhà rồi.” Trong giọng nói của Vương Bình An lộ vẻ vui mừng, nhưng sau khi Hàn Phi nghe được câu này lại càng thêm bất an.
Hắn đã gọi điện thoại báo cho cha của Vương Bình An từ sớm, nhưng nãy giờ thời gian trôi qua đã khá lâu mà vẫn không thấy bóng dáng cha Vương Bình An đâu.
“Bình An, đường về nhà mà ngươi hay đi chính là đường này?”
Vương Bình An không trả lời mà tập trung tinh thần lái xe, miệng phát ra tiếng cười có hơi quái dị.
“Người anh em, ta đang giúp ngươi đó, ngươi phải bình thường một chút nha.” Bàn tay Hàn Phi cầm chặt túi đựng thức ăn đến mức nổi lên gân xanh, hắn cảm giác tốc độ xe điện đang chậm dần như thể bị bóng đêm níu lấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây