Rễ cây mọc ra từ đại não của bọn hắn, ký ức và nhân tính đều trở thành phân bón, quá khứ càng khó quên thì đoá hoa nở ra càng thêm tươi đẹp, máu tươi chảy ra càng thêm yêu diễm.
Khi từng đoá hoa trở nên điêu tàn, rễ cây cũng bắt đầu khô héo, sự giam cầm bộ não “người” từ từ buông lỏng.
Trong hố sâu vang lên tiếng nói chuyện lầm rầm như thể các xác chết đang trò chuyện với nhau. Từ ban đầu chỉ có vài ba người, thời gian trôi qua, gần như tất cả thi thể đều đã nhớ lại một số chuyện.
Trên gương mặt chết lặng của bọn hắn lộ ra đủ loại biểu tình, đại đa số có liên quan đến đau khổ và tuyệt vọng.
“Đội trưởng? Sư phụ? Sư phụ!” Khi biển hoa hoàn toàn héo rũ, ánh mắt Bạch Tư Niệm sáng lên khi nhìn về một vị trí, hắn sửng sốt một lúc, sau đó chạy bổ nhào về phía rìa hố sâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây