“Hắn rơi xuống từ trên sân thượng, xương sống bị đứt đoạn, cổ xoay ngược 180 độ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía tầng cao nhất trên toà lầu. Kể từ hôm đó, có một số học sinh thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một người đứng trong hành lang, đưa lưng về phía mình.”
Nghe xong chuyện của Trương Quan Hành, Hàn Phi hơi nghi hoặc.
Hắn đánh giá Trương Quan Hành một lát, đột nhiên phát hiện chữ “hận” trên cánh tay Trương Quan Hành đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Quan Hành, hình xăm trên cánh tay ngươi sao lại biến mất rồi?” Hàn Phi lặng lẽ lui về sau một bước.
“Ta cũng không biết.” Trương Quan Hành mờ mịt đáp, “Ngày hôm qua sau khi gặp thầy, hình xăm của ta ngày càng mờ nhạt, sau đó khi cửa ra vào ký túc xá mở ra, chữ “hận” đó đã hoàn toàn biến mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây