Hoàng Doanh ăn cháo, đôi mắt vẫn còn đỏ hồng. “Ta rất ít khi nói với người khác về việc này, có lúc ta cho rằng mình đã quên được, nhưng sau đó sẽ lại mơ thấy ác mộng, nhìn thấy mẹ ta.”
“Vừa rồi ngươi mơ thấy mẹ mình?” Bà lão kinh ngạc hỏi.
“Trong vô cùng vô tận sợ hãi, khi ta cho rằng mình sẽ chết mất, bản thân cũng đã không còn giãy giụa thì mẹ lại xuất hiện. Hệt như lúc ta còn nhỏ, khi ta sắp tử vong mẹ lại cứu ta, tiến vào chỗ sâu nhất trong cơn ác mộng để cứu vớt ta.”
“Ngươi còn nhớ rõ giấc mơ của mình không?”
“Không nhớ rõ, nhưng trong cơn ác mộng đầy tuyệt vọng đó, trừ mẹ ra thì làm gì còn ai sẽ đến đưa ta rời đi? Nàng cho ta cảm giác rất giống mẹ mình.” Hoàng Doanh đưa tay lên sờ vào lồng ngực. “Trò chơi này luôn có thể bắt được ánh sáng từ đáy lòng mỗi người, có lẽ nó muốn dùng phương thức này để chữa trị nỗi đau khổ của ta…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây