Hàn Phi mở bảng thuộc tính, nhìn nút thoát vẫn còn màu xám, sau đó bật công tắc kỹ năng diễn xuất cấp đại sư lên.
“Thành thật mà nói, ta đã quên một số thứ trong quá khứ, nhưng từ những manh mối gần đây cũng có thể nhìn ra, hy vọng cứu tất cả những cô nhi có đánh số đều nằm trên người ta.”
“Có lẽ ta có thể chữa lành nỗi đau của chúng, đưa chúng thoát khỏi cơn ác mộng tuyệt vọng.”
Nhìn vào con mắt khổng lồ bên ngoài cửa sổ, Hàn Phi đứng dậy nói: “Ngươi và ta đã gặp nhau một lần ở thế giới thực, ngươi hẳn còn nhớ cô nhi số 4 đã nói gì với ta.”
Nhắc đến cô nhi số 4, khuôn mặt đơ cứng của thợ sơn bỗng dậy sóng. Trước đây hắn từng muốn cứu những đứa bé đó nhưng tiếc rằng lúc đó điều duy nhất hắn có thể làm cho chúng là vẽ vài cánh cửa sổ đầy màu sắc lên các bức tường dưới tầng ngầm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây