“Hàn... Hàn Phi, những thứ vừa rồi là gì vậy?”
“Chắc ngươi bị ảo giác thôi, ta vừa đến đã thấy ngươi hét lên với ta.”
“Không thể nào, không thể nào!” Lê Hoàng lắc đầu liên tục, nàng bám vào tường, móng tay cào lên lớp sơn dầu: “Những bức tranh này đều sống mà! Ta tận mắt thấy mấy đứa bé bước ra từ trong tranh.”
“Đây là công nghệ đánh lừa thị giác mới nhất thôi, ngươi quá căng thẳng rồi, ta nghĩ tối nay ngươi nên về nghỉ ngơi, chơi mấy trò chơi giải trí nhẹ nhàng.” Giọng Hàn Phi chậm rãi đều đều, mang theo một giai điệu đặc biệt: “Ngươi có chơi trò 'Hoàn Mỹ Nhân Sinh' chưa?”
Tình trạng của Lê Hoàng dần ổn định, nàng gật đầu: “Thỉnh thoảng có chơi, ta là người chơi hệ giải trí thuần túy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây