Vương Huyền Cương sửng sốt, y không ngờ được ở ngay trước mặt y, tên tiểu tử này nói chuyện vậy mà cũng đều ngay thẳng như vậy, thậm chí là trần trụi, lộ ra một tia khiêu khích, còn mang theo một chút oán niệm.
“Ha ha ha...” Vương Huyền Cương cười.
Đã có rất nhiều năm không có tiểu gia hỏa nào dám nói chuyện như vậy ở trước mặt y.
Coi như là Nguyên Chiếu Vũ ở trước mắt y, cũng đều là nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một lần.
“Không hổ là Đồ Phu...thân kinh bách chiến, quả nhiên có can đảm!” Vương Huyền Cương không nhịn được khen.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây