Hồ Kiều Kiều như có cảm giác, liền nhìn về phía Mạc Ly.
Thẩm An chạy đến trước mặt Hồ Kiều Kiều, chặn tầm nhìn của cô: “Chị mua được món gì ngon không?”
Hồ Kiều Kiều nghe thấy lời này, liền quên mất cảm giác kỳ lạ vừa rồi, lườm cậu ta: “Ăn ăn ăn, cậu chỉ biết ăn! Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu ăn đến mức nghèo mạt.”
Thẩm An nghe vậy, liền sờ mũi: “Chị, với sức ăn của chị, người ăn đến mức chị nghèo mạt chắc không phải là em...”
Hồ Kiều Kiều: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây