Quý Thịnh An nhướng mày.
“Sao có thể nói là lừa chứ? Tôi lừa nó cái gì? Đúng là có chỗ ở thoải mái, có người hầu hạ mà!”
“Hơn nữa, mọi người đã biết trên núi có hổ. Nếu không đưa nó đến sở thú, đừng nói là có thể bị thợ săn tìm đến hay không, mà còn dễ gây ra hoang mang cho người dân.”
“Vốn dĩ đã muốn đưa nó đến sở thú rồi, còn tiện thể tìm lại được vòng cổ của Kiều Kiều, chẳng phải là một công đôi việc sao?”
Đồ Sơn Mộc Phong không thể phản bác, chỉ có thể lặng lẽ thương tiếc cho con hổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây