Đường Nhược Vũ vội vàng an ủi trong lòng: “Tao không nói mày, mày là bảo bối của tao, khác với bọn chúng!”
Đường Nhược Vũ cảm thấy nỗi buồn của rắn hổ mang chúa đã vơi đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Kiều Kiều nhìn Đường Nhược Vũ đang ôm tay mình với vẻ mặt sợ hãi, liền an ủi: “Đừng sợ, cậu tìm cho tớ một vật gì đó, tốt nhất là cứng cáp, dễ mang theo bên người, khi cần thiết có thể ném ra ngoài, tớ sẽ truyền yêu lực vào đó, rắn rết côn trùng sẽ không đến gần cậu, cho dù là cổ trùng bị điều khiển cũng không được...”
Hồ Kiều Kiều nói xong liền định giải phóng yêu lực, Đường Nhược Vũ lập tức nhảy ra.
Đùa à, cô ấy là cổ sư, trên người cô ấy không thiếu nhất chính là rắn rết côn trùng...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây