“Thật sự đau lòng cho cô gái này, thật đáng thương!”
Càng ngày càng có nhiều người xem bài đăng, những bình luận bên dưới cũng muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có người bắt đầu kêu gọi ban tổ chức yêu cầu Hồ Kiều Kiều rút khỏi chương trình. Trong chớp mắt, trên mạng đã nổ ra một cuộc tranh cãi gay gắt.
Sau khi thức dậy, Hồ Kiều Kiều liền đi đến phòng tập, trên đường đi, những người cô gặp đều nhìn cô, sau đó chỉ trỏ bàn tán gì đó với những người xung quanh.
Hồ Kiều Kiều vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng chẳng nghe được gì cả.
Tiếc là không thể biến thành tai hồ ly, nếu không, ở khoảng cách này, dùng tai hồ ly có thể nghe rõ ràng...
Hồ Kiều Kiều vừa nghĩ vừa đi đến phòng tập.
Vừa bước vào phòng tập, Lê Lệ liền chạy đến bên cạnh Hồ Kiều Kiều với đôi mắt ngấn lệ, nắm lấy tay cô: “Kiều Kiều, không ngờ hoàn cảnh của cậu lại đáng thương như vậy! Cậu vậy mà lại bị buôn bán! Cậu yên tâm, những chuyện đó đã qua rồi, kẻ xấu cũng đã bị trừng trị theo pháp luật rồi, sẽ không còn ai làm hại cậu nữa!”
Hồ Kiều Kiều không quen với sự thân mật của Lê Lệ, rút tay ra khỏi tay cô ta: “Sao cậu biết?”
Lê Lệ lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt khó khăn lắm mới ép ra được: “Trên mạng đều đăng hết rồi, cậu yên tâm, Kiều Kiều, tuy rằng cậu bị buôn bán, nhưng bọn tớ sẽ không chê cậu dơ bẩn đâu, cậu đừng buồn, cậu là nạn nhân, mọi người đều rất thương cảm cho cậu...”
Hồ Kiều Kiều khó hiểu nhìn Lê Lệ: “Dơ bẩn gì cơ? Tớ không hiểu...”
Lục Mộng Nghiên nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hồ Kiều Kiều, kéo cô ra khỏi Lê Lệ: “Cậu đừng quan tâm đến cô ta, cô ta bị thần kinh đấy!”
Vệ Lâm Tuyết cũng lạnh lùng nhìn Lê Lệ: “Rạch vào vết thương của người khác rất vui sao? Cô thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Lê Lệ uất ức nhìn Vệ Lâm Tuyết: “Tôi chỉ là thương cảm cho Kiều Kiều thôi, sao cậu lại nói tôi như vậy?”
“Nói những lời như vậy trước mặt một người từng bị buôn bán, cố ý khơi gợi lại nỗi đau của người ta, vậy mà còn nói là thương cảm cho người ta? Cô coi mọi người là đồ ngốc sao? Chẳng lẽ cô là đồ ngốc, nếu không thì không thể nào nói ra những lời như vậy được!”
Lê Lệ biện minh: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi không phải cố ý...”
“Vậy chính là cố ý rồi?” Vệ Lâm Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Thật sự coi mọi người là đồ ngốc sao?”
****
Lục Mộng Nghiên nhẹ nhàng xoa đầu Hồ Kiều Kiều: “Kiều Kiều, khổ tận cam lai, cố lên!”
Hồ Kiều Kiều đỏ mặt, hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy? Sao tớ không hiểu gì cả?”
Lục Mộng Nghiên đang định đánh trống lảng thì Lê Lệ lớn tiếng nói: “Kiều Kiều, bọn tớ sẽ không coi thường cậu đâu, cậu không cần phải che giấu bản thân mình, trên mạng đã đăng hết rồi, ưm...”
Vệ Lâm Tuyết không nhịn được nữa, đưa tay bịt miệng Lê Lệ: “Đồ ngốc, im miệng đi!”
Hồ Kiều Kiều cuối cùng cũng phản ứng lại, lấy điện thoại ra xem, liền nhìn thấy mấy từ khóa hot nhất đều là về mình, mỗi từ khóa đều có gắn một chữ “Hot” màu đỏ chót.
“Hoàn cảnh đáng thương của Hồ Kiều Kiều!”
“Hồ Kiều Kiều học dốt!”
“Hồ Kiều Kiều bị buôn bán!”
“Tại sao Hồ Kiều Kiều lại nổi tiếng?”
...
Hồ Kiều Kiều nhíu mày, click vào bài đăng bóc phốt đứng đầu tiên.
Lục Mộng Nghiên vội vàng an ủi: “Cậu đừng quan tâm người khác nói gì, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi!”
Hồ Kiều Kiều lắc đầu, nhìn thấy rất nhiều người trong bài đăng mắng nhiếc cô vì chuyện bị buôn bán, thậm chí còn có một số bình luận ẩn danh vô cùng ghê tởm, buồn nôn.
Hồ Kiều Kiều nhìn xung quanh, sau đó đi đến trước mặt anh quay phim, nhìn thẳng vào ống kính.
“Cách đây không lâu, tôi thật sự đã bị lừa bán vì thiếu cảnh giác, nhưng may mắn là chị cảnh sát đã kịp thời giải cứu tôi.”
“Vì vậy, tôi hy vọng mọi người có thể rút kinh nghiệm, hãy cảnh giác với người lạ.”
“Tôi đã xem rất nhiều bình luận và quan điểm của mọi người về chuyện tôi bị buôn bán.”
“Tôi muốn nói với những người từng bị buôn bán rằng, đừng để tâm đến những lời người khác nói, trải qua chuyện như vậy không phải là lỗi của các bạn!”