Hồ Kiều Kiều thở dài: “Thôi, đã tỉnh rồi thì thôi, chuyện báo ân cũng không thể trì hoãn thêm nữa, là một con hồ ly, báo ân chính là truyền thống tốt đẹp của chúng ta!”
Hồ Kiều Kiều nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó bị “cứu”, lại không nhịn được cảm thấy cạn lời...
Hôm đó, Hồ Kiều Kiều hóa thành nguyên hình canh giữ một cây sen tạo hóa bên bờ hồ, cây sen tạo hóa này Hồ Kiều Kiều đã canh giữ ngàn năm, vất vả lắm mới đến lúc chín, Hồ Kiều Kiều vui mừng khôn xiết nhìn chằm chằm hoa sen tạo hóa nở rộ, chỉ chờ nó chín muồi là lập tức hái xuống.
Do Hồ Kiều Kiều quá mức hưng phấn, hoàn toàn không phát hiện ra một gã thợ săn ở bờ hồ đối diện đang lén lút giương cung nhắm vào mình.
Tương tự, cô cũng không phát hiện ra cách đó không xa có một cậu bé đang nhìn cô với vẻ mặt đầy vui vẻ.
“Vút!”
Tiếng mũi tên bắn ra khiến Hồ Kiều Kiều chú ý, cậu bé kia cũng nhìn về phía mũi tên đang lao tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu bé lao nhanh đến trước mặt Hồ Kiều Kiều, chắn trước mũi tên.
Hồ Kiều Kiều nhìn về phía gã thợ săn, gã kia thấy bắn trượt con mồi, còn làm bị thương một đứa trẻ, thế mà không thèm quay đầu lại bỏ chạy mất.
Hồ Kiều Kiều chỉ biết bất đắc dĩ nhìn cậu bé đã hôn mê bất tỉnh trước mặt.
Thật ra, cô dù sao cũng là hồ ly tu luyện mấy ngàn năm, mũi tên đó căn bản không làm cô bị thương chút nào...
Nhưng cậu bé này dù sao cũng vì cô đỡ một mũi tên mà bị thương nặng, với tư cách là một con hồ ly có trách nhiệm, cô vẫn phải báo ân...
Hồ Kiều Kiều trầm mặc một hồi, cuối cùng nhịn không được buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp! Tự dưng bị người ta cứu mạng!”
Hồ Kiều Kiều dùng pháp thuật chữa trị vết thương cho cậu bé, lúc này sen tạo hóa cũng đã chín, Hồ Kiều Kiều liếc nhìn cậu bé vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, dứt khoát đánh dấu lên người cậu rồi ném xuống chân núi.
“Chuyện báo ân để sau đi, mình hái sen tạo hóa này trước đã!”
“Dù sao mình cũng gặp cậu bé này không ít lần rồi, biết cậu ta ở đâu, một lát nữa tỉnh lại cậu ta sẽ tự mình về nhà, mình hái sen tạo hóa xong sẽ đến nhà cậu ta báo ân sau!”
Một giờ sau, Hồ Kiều Kiều nhìn chằm chằm cây sen tạo hóa đầy linh khí trong tay...
“Dù sao cậu bé đó cũng đã về nhà rồi, mình về động phủ nghiên cứu cây sen tạo hóa này rồi báo ân sau vậy...”
Hồ Kiều Kiều vừa về đến động phủ liền không kịp chờ đợi hấp thu sen tạo hóa, một trận buồn ngủ ập đến.
“Dù sao cậu bé đó cũng không sao, mình ngủ một giấc rồi báo ân sau vậy...”
Nói xong, Hồ Kiều Kiều cuộn tròn người lại, ngủ thiếp đi, linh khí của sen tạo hóa bao phủ toàn thân cô.
Xuân qua đông đến, sông núi đổi thay, Hồ Kiều Kiều cứ như vậy ngủ một mạch cho đến tận bây giờ...
Tuy nhiên, Hồ Kiều Kiều vẫn chưa nhận ra vấn đề này, cô chỉ cảm thấy giấc ngủ này thật sự rất ngon, ngay cả tu vi cũng tăng lên không ít.
“Linh lực của sen tạo hóa thật sự rất mạnh mẽ, vậy mà giúp mình tăng lên hẳn hai ngàn năm tu vi!”
Hồ Kiều Kiều vừa cảm thán vừa đi về phía ngôi làng trong trí nhớ.
Nửa giờ sau, nhìn ngôi làng đổ nát hoang tàn trước mặt, cỏ dại mọc um tùm, khóe miệng Hồ Kiều Kiều giật giật...
“Không phải chứ, người trong làng đâu? Ân nhân của mình đâu rồi?”
Cách núi Hồ Tiên mấy ngàn cây số, trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời ở Kinh Đô.
“Tít tít! Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện nguồn năng lượng cấp S!”
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, các nhân viên nghe thấy tiếng động liền cuống cuồng bắt đầu kiểm tra tình hình.
****
Hồ Kiều Kiều tìm kiếm khắp ngôi làng nhỏ đã bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết hay bóng dáng nào của con người.
Nửa tiếng sau, Hồ Kiều Kiều mỏi mệt ngồi xuống một gốc cây mục, chống tay lên cằm suy nghĩ miên man.
“Không đúng, mình nhớ rõ là ở đây mà?”
“Sao ngôi làng nhỏ này lại trở nên hoang tàn thế này, chẳng lẽ bị sơn tặc cướp bóc rồi?”