Vệ Lâm Tuyết hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Hồ Kiều Kiều: “Theo không kịp thì thôi, chẳng lẽ còn bắt bọn tôi phải chờ cô ta?”
Lê Lệ khó xử nhìn Vệ Lâm Tuyết: “Lâm Tuyết, nhà Kiều Kiều nghèo, chắc chắn là chưa từng học qua lớp dạy nhảy nào, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng phòng, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ...”
Vệ Lâm Tuyết cười nhạo nhìn Lê Lệ: “Làm ơn đi, đây là cuộc thi, chứ không phải là sân khấu để bình chọn người cảm động nhất, tại sao tôi phải lãng phí thời gian của mình để giúp đỡ đối thủ cạnh tranh? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta nghèo là cô ta có lý?”
Lê Lệ nhíu mày nhìn Vệ Lâm Tuyết: “Nhà Kiều Kiều nghèo cũng đâu phải do cô ấy muốn, cô ấy cũng không muốn như vậy, vì vậy chúng ta mới phải giúp đỡ cô ấy.”
Đúng lúc này, giáo viên dạy nhảy bước vào.
Giáo viên dạy nhảy là một người phụ nữ trung niên ngoài ba mươi tuổi, cô ấy nghiêm nghị nhìn lướt qua mọi người, sau đó lên tiếng: “Tất cả đứng vào vị trí, chuẩn bị vào học.”
Mọi người nhanh chóng xếp thành một hàng.
Giáo viên gật đầu hài lòng: “Tất cả các em đều là những thực tập sinh đạt hạng A, chắc chắn là có chút năng khiếu rồi, tôi sẽ không dạy những động tác đơn giản nữa. Bây giờ tôi sẽ chiếu một đoạn video, các em xem và học theo, xem khả năng của mọi người thế nào.”
Phần lớn mọi người đều không có ý kiến gì, chỉ có Lê Lệ giơ tay lên: “Thưa cô, Hồ Kiều Kiều chưa từng học qua lớp dạy nhảy nào, chắc chắn cô ấy sẽ không theo kịp.”
Nghe vậy, giáo viên kinh ngạc nhìn Hồ Kiều Kiều. Cô ấy đã xem qua video biểu diễn của Hồ Kiều Kiều rồi, trông cô không giống người chưa từng học qua...
“Hồ Kiều Kiều, em chưa từng học qua lớp dạy nhảy nào sao?”
Nghe vậy, Hồ Kiều Kiều nghiêng đầu: “Chưa từng học bài bản, nhưng trước đây có người dạy em một chút.”
Ở thời cổ đại, những thứ như ca hát, nhảy múa đều là do những ca nữ, kỹ nữ học để mua vui cho đàn ông, nếu như chuyên tâm học những thứ này sẽ bị người đời cười nhạo. Vì vậy, ngoài những nơi chuyên đào tạo ca nữ, kỹ nữ ra, những nơi khác đều không dạy những thứ này.
Nhưng cô là hồ ly tinh, kỹ năng thiên phú của hồ ly tinh chính là quyến rũ, mê hoặc lòng người. Những hồ ly tinh cùng tộc với cô sau khi xuống núi đều làm việc trong đủ mọi ngành nghề, thậm chí còn có người tiến cung làm phi tần.
Hồ Kiều Kiều có một người bạn cùng tộc đã trở thành ái phi của một vị hoàng đế, cô ấy rất giỏi nhảy múa. Sau khi trở về núi Hồ Tiên, cô ấy đã dạy cho Hồ Kiều Kiều một số điệu múa. Ca hát, nhảy múa, chơi nhạc cụ đều là do cô ấy dạy cho Hồ Kiều Kiều.
Giáo viên nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Vậy cũng coi như là có chút năng khiếu rồi, xem video trước đi, sau đó tôi sẽ kiểm tra năng lực của mọi người.”
Vệ Lâm Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Kém cỏi thì luyện tập nhiều vào, không được thì tự đi đăng ký lớp học thêm đi, đừng có ai cũng phải nhường nhịn cô!”
Lê Lệ cắn môi, áy náy nhìn Hồ Kiều Kiều: “Đừng để ý đến Lâm Tuyết, tính cô ấy là vậy đấy, quá hiếu thắng thôi...”
Hồ Kiều Kiều khó hiểu nhìn Lê Lệ: “Tớ không để ý đến cậu ấy, cậu ấy nói cũng đúng mà.”
Lê Lệ cứng họng, ngạc nhiên nhìn Hồ Kiều Kiều: “Kiều Kiều, tớ đang bênh vực cậu đấy...”
Hồ Kiều Kiều gật đầu: “Vậy thì cảm ơn cậu nhé!”
Vệ Lâm Tuyết chứng kiến cảnh tượng này, bất giác nhìn Hồ Kiều Kiều thêm vài lần.
Lê Lệ còn muốn nói gì đó, nhưng giáo viên đã bắt đầu chiếu video, mọi người liền tập trung tinh thần xem.
Dòng bình luận:
“Vệ Lâm Tuyết nói chuyện khó nghe thật đấy, đều là bạn cùng phòng với nhau, giúp đỡ một chút thì đã sao, tình bạn là trên hết, thi đấu là thứ yếu mà!”
“Tôi thấy cô ấy nói cũng đúng mà, đâu phải ai yếu thì người khác phải nhường nhịn, dù sao mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.”
“Hồ Kiều Kiều cũng có đắc tội gì cô ta đâu, sao cô ta cứ nhắm vào Hồ Kiều Kiều vậy?”
“Cô ấy nhắm vào cái gì, cô ấy chỉ nói sự thật thôi mà?”