Cố Diệu Tổ gật đầu, trong mắt lóe lên tia khinh thường, sau đó bỏ đi.
Quý Thi Dao thở phào nhẹ nhõm, nói với Dương Mục: “Cảm ơn anh! Khi nào thì anh về nước? Cũng không nói cho tôi biết, tôi cũng không thể tiễn anh được.”
“Cũng mới về nước không lâu, sau khi về nước liền bận rộn công việc, cũng không thông báo cho ai.”
Trên mặt Quý Thi Dao xuất hiện chút hoài niệm: “Đã hai mươi mấy năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng anh so với lúc trước cũng không khác gì, vẫn trẻ trung như vậy. Đứa nhỏ đi cùng anh là con trai anh sao? Trông khá giống anh lúc trẻ.”
“Em cũng không thay đổi gì, vẫn xinh đẹp như vậy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây