Tôi nhún vai cười nói: “Đôi khi thế giới này cũng rất trêu người. Các chuyên gia được chính quyền thuê chắc chắn đã dự đoán nhiều điềm báo trước khi xảy ra động đất, rồi cưỡng chế bắt người dân di cư. Kết quả là hơn 100 năm trôi qua, nơi này thậm chí một tiếng rắm cũng chẳng có chứ nói gì đến động đất.”
“Được rồi, thời gian có hạn, chúng ta phân công hợp tác đi đã.” Jame bước vào tòa chính quyền thị trấn trước.
Năm tiếng sau, chúng tôi không còn phấn chấn nổi nữa. “Trong thị trấn này không có người nào tên Rajeev Adik hết, ngay cả người mang họ Adik cũng chẳng có!” Diêu Gia tức giận ném một chồng tài liệu dày cộm xuống đất.
Tôi cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng giận dữ hét lên: “Người chế tạo rối đó nhất định là nghèo lắm!”
“Nghèo thì có sao đâu?” Hoàng Thi Nhã giận dữ trừng mắt với tôi. Tôi cười khổ: “Nghĩ mà xem, hơn một trăm năm trước ở thị trấn này chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ là có thể mua được nhà rồi. Chỉ một số tiền ít ỏi cũng không mua nổi. Cậu nói xem, hắn ta nghèo bao nhiêu chứ.” Tôi vò đầu bứt tai: “Vì không có nhà riêng nên chắc chắn hắn ta thuê nhà. Trời ơi, làm sao mà tìm ra được chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây