“Dạ Bất Ngữ, cậu tỉnh rồi?” Ngay khi tỉnh lại, bên tai tôi lập tức có một giọng nói ngọt ngào tràn ngập vui mừng truyền đến. Tôi dùng sức lắc đầu thật mạnh rồi mở mắt ra.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng chói mắt, trong ánh sáng trắng mờ ảo, chỉ thấy Hoàng Thi Nhã đang lo lắng nhìn tôi. Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?”
“Dạ Bất Ngữ?” Hoàng Thi Nhã không khách khí đáp.
“Cậu gọi tôi là Dạ Bất Ngữ? Không phải là Tiểu Dạ? Trời ạ, cuối cùng tôi cũng trở về rồi!” Tôi phấn khích ôm chầm lấy cô ấy, khoa tay múa chân vì vui sướng.
Thi Nhã bất ngờ nên cả người căng thẳng, nhất thời toàn thân cứng nhắc, cô ấy khẽ cử động trong vòng tay tôi, lúc này mới nhận ra bản thân hơi quá khích, tôi vội buông cô ấy ra. Một loạt hành động chỉ vỏn vẹn trong 10 giây nhưng cũng đủ khiến mặt cô ấy đỏ bừng. Cô ấy hừ một tiếng rồi ngồi yên, nhìn tôi với ánh mắt vừa giận vừa vui, không biết giận nhiều hơn hay vui hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây