Ngay lập tức có đứa không phục: “Cũng còn giải phẫu được mà, dùng tay tách nó ra. Hê hê, sẵn tiện tìm hiểu xem cấu tạo xương người có giống như trên sách mô tả không.”
Bọn họ nói mà ngập tràn hứng thú, dáng vẻ như nắm chắc lắm, tựa như xác chết của đứa trẻ sơ sinh kia đã nằm trong tay, chỉ chờ họ đến xử lý.
Thật ra chúng tôi cũng không biết tại sao lại kích động như vậy, như là bị thứ gì đó xúi giục.
Sau đó tôi phát hiện đàn anh Vương Vĩ ở đối diện chỉ yên lặng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Đột nhiên anh ta hỏi: “Các cậu muốn đào đứa bé lên à? Có biết nó bị chôn ở chỗ nào không?”
Chúng tôi lập tức tròn mắt. Đúng vậy, chúng tôi chỉ biết nó bị chôn trong rừng long não, không biết vị trí cụ thể.
Nhưng điều khiến tôi giật mình là thái độ của đàn anh Vương Vĩ, vì trước đây đã từng nghe qua vài lời đồn. Rất nhiều người nói anh ta hay thấy người sang bắt quàng làm họ, nhát như thỏ đế. Haha, thật lòng thì nguyên nhân chúng tôi sắp xếp cuộc mạo hiểm lần này chủ yếu là muốn nhìn đàn anh xấu mặt. Nhưng mà không ngờ lần này anh ta lại bình tĩnh như vậy.
Gió lại thổi mạnh hơn, thổi lên người khiến người ta cảm thấy rét run. Trời rất tối, lại không có trăng. Lạ thật, cách đó không lâu trăng còn sáng trên cao mà.
“Chẳng lẽ mày biết à?” Có người hỏi.
Đàn anh hừ một tiếng: “Xưng hô với đàn anh thì phải gọi “anh”!”
Đứa kia rất tức giận, nhưng không đè ép được sự tò mò của mình nên chỉ đành bày ra vẻ cung kính: “Đàn anh, anh biết hả?”
“Tôi không biết.” Anh ta từ tốn nói.
“Vậy anh còn làm ra vẻ thành thục kia làm gì?” Có mấy đứa không nhịn được la lên.
Đàn anh lại không thèm để ý, nói: “Tuy là tôi không biết, nhưng tôi có thể suy ra vị trí đại khái của nó.”
“Suy ra?” Đứa bị bẫy tức tối nói: “Anh tưởng anh là Conan Doyle à?”
Đàn anh mặc kệ cậu ta, chỉ nói tiếp với vẻ dửng dưng: “Chuyện này cũng đơn giản thôi, các cậu thử nghĩ coi, có hai người, một người tinh thần hoảng loạn, không thể tập trung, còn một người khác thì lại quá mệt, cơ thể gầy yếu. Nếu bọn họ muốn vào khu rừng này giấu một thứ mà mình mãi mãi không muốn nhìn thấy, cũng không muốn bị ai phát hiện… Cậu nói xem bọn họ sẽ giấu nó ở đâu?”
“Đương nhiên là chỗ mà mọi người không thường lui tới.” Đứa kia lẩm bẩm, đột nhiên bừng tỉnh: “Á! Ở bên rìa phía nam của cánh rừng!”
Mảnh đất ở rìa phía nam của khu rừng long não có hai ngôi mộ hoang, không biết vì sao đến giờ nhà trường vẫn còn giữ lại, nơi đó suốt ngày u ám tịch mịch, nhìn mà phát sợ, người đi tới đó tất nhiên cũng ít đi.
Mấy đứa kia hoan hô giơ công cụ lên, chạy nhanh như chớp đến chỗ đó.
Tôi càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, chưa từng nghe nói đàn anh Vương Vĩ có khả năng suy luận mạnh như vậy. Hơn nữa lá gan hình như cũng không nhỏ như trong lời đồn, bởi vì anh ta là người dẫn đầu trong nhóm.
Chẳng lẽ là đồn đại không đáng tin?
Nhưng hôm qua tôi thấy đàn anh rõ ràng là người nói năng lung tung, là kiểu ma cà bông vừa ra đường là có thể tìm được một đám. Nhưng bây giờ trước mặt rõ ràng là một kẻ tài hoa đã đọc nhiều sách vở, một bụng kinh văn.
Trời đất! Mới hơn 20 tiếng trôi qua mà tính cách một người có thể thay đổi nhiều đến vậy.
Tôi một bụng nghi ngờ đi theo họ.
Sau khi đến nơi, mọi người bắt đầu đánh giá mảnh rừng bên này.
Đây là một mảnh đất nhỏ hơn 20 mét vuông, có hai ngôi mộ cổ nằm trong đó, vị trí có vẻ vô cùng quái lạ.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên bọn tôi đến đây, nhưng trước nay chưa từng nghiêm túc chú ý cảnh vật bốn phía. Càng không chú ý đến việc số cây long não ở đây thật ra cũng rất nhiều, nhiều đến mức khiến bọn tôi không biết đào từ đâu.
Vì không có cách nào xuống tay nên ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía đàn anh.
Đàn anh từ tốn nói: “Nghĩ thử đi, trong tình huống này, cậu sẽ chôn thứ đó ở nơi mà cậu cho là an toàn nhất. Ở...”
“Em biết rồi, anh ta chôn trong một trong hai ngôi mộ này!” Có đứa phấn khích la lên. Trong đám người lập tức vang lên tiếng “ồ” vẻ đồng tình.
Đàn anh hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta, dường như rất mất hứng vì bị ngắt lời: “Cậu nghĩ có khả thi không? Đi thử xem!”
Người kia hừ một tiếng, cầm cái xẻng đi về phía một trong hai ngôi mộ. Nhưng khi đào xuống lại đột nhiên lộ vẻ sững sờ, cuối cùng im lặng cầm xẻng quay về.
“Sao rồi?” Có người tò mò hỏi.
“Không thể ở chỗ đó được.” Cậu ta lẩm bẩm.
Đàn anh nói: “Hừ, vẫn có tí đầu óc. Đương nhiên là không nằm ở đó rồi. Đất mộ cứng như thế, đối với hai người kia mà nói thật sự hơi khó khăn. Hơn nữa quan trọng nhất là đèn đường.”
“Đèn đường?” Cả đám ngơ ngác.