Nhạc bắt đầu nổi lên. Tôi vụng về nhảy theo nhịp, chẳng những làm trò cười cho thiên hạ, mà tôi còn thường xuyên giẫm lên chân Thi Nhã như bài “Jingle Bells” được chơi với hợp âm Đô trưởng. Tôi xấu hổ đến mức mấy lần muốn bỏ đi nhưng lại bị cô ấy ôm chặt lấy. Thi Nhã chịu đựng sự giẫm đạp của tôi, không kêu lấy một tiếng. Cuối cùng cô ấy dứt khoát tựa đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng hoảng hốt, tôi giúp cậu đếm nhịp, nhảy theo nhịp tôi đếm là được…”
Sau một thế kỷ, hay một giây? Tôi không chắc lắm, chỉ biết rằng sau khi giai điệu này kết thúc, đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt và nóng, vì thế tôi đi ra khỏi phòng một mình, vô tình đi đến vườn hoa sau nhà.
Mặt trăng rất tròn, ánh sáng màu vàng nhạt của nó nhè nhẹ rơi trên mặt đất, làm cho hết thảy mọi thứ trên mặt đất đều phủ thêm một lớp sương mù huyền bí. Cách đó không xa có một đài phun nước đang phun nước, dường như muốn phun nước thẳng lên mặt trăng.
Trong sự yên tĩnh này, nội tâm tràn đầy sự bất an của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tôi ngồi xuống mép đài phun nước, ngẩng đầu lên và bắt đầu đếm sao. Cho đến khi có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
“Nhớ hồi nhỏ bà ngoại dạy tôi đếm sao, bà nói làm như vậy tôi có thể quên hết tâm trạng phiền não và không vui. Đáng tiếc lúc tôi 6 tuổi bà đã mất, mất trong căn nhà rách nát bên cạnh chuồng bò. Nghe nói lúc đi bà rất thanh thản. Đến giờ tôi vẫn dùng cách này để quên hết mọi điều không vui…” Tôi thở dài, nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao. Hiếm có bầu trời sao nào mà không có dấu vết của nền văn minh hiện nay, không bị ô nhiễm, rất thuần khiết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây