“Người giám định pháp y không thấy lạ à?” Tôi cau mày.
“Không hề.” Jame khịt mũi giễu cợt nói: “Bác sĩ pháp y nói là Jone và Davy có quan hệ họ hàng xa, xác suất tử vong do cùng một căn bệnh là không nhỏ. Cho nên họ cho rằng không có gì đáng nghi, chuyện này có thể kết luận là đột tử. Xong chuyện thì tên đó ký giấy chứng tử rồi đi luôn!”
“Vậy cậu nghĩ sao?” Tôi nghĩ ngợi rồi nhìn cậu ta. Jame nhìn tôi chăm chú, do dự một lúc rồi cuối cùng nói từng chữ: “Có lẽ, lời nguyền đó vẫn chưa được hóa giải!”
Khi tôi và Jame đến nhà Jone thì cảnh sát đã rời đi hết. Vì được xác định là đột tử nên phòng cậu ta không bị phong tỏa. Trong phòng khách, Bancy, mẹ của Jone, đang đau lòng khóc, Diêu Gia và Hoàng Thi Nhã ngồi bên cạnh cố gắng an ủi dì ấy. Tất cả các thành viên của Câu lạc bộ Tâm linh Trường THPT Seattle dường như đều có mặt ở đây, bọn họ ngồi đó không phát ra âm thanh nào, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Tôi ngập ngừng bước đến gần dì Bancy, nhẹ giọng nói: “Dì ơi, mặc dù con biết bây giờ đưa ra yêu cầu này là không phù hợp, nhưng con vẫn mong dì có thể cho con xem phòng của Jone. Jone là bạn tốt của con. Con rất tiếc vì không thể gặp mặt Jone lần cuối!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây