“Sao có thể!” Tôi khiếp sợ hỏi. Chị Tiểu Khiết đột nhiên đau đớn ôm đầu, chị ấy đẩy tôi ra, giọng nói đứt quãng: “Cô ta đã bắt đầu hành động. Tiểu Dạ, đồng ý với chị rời khỏi trấn nhỏ kia, đưa cả người nhà của chị đi. Đi càng xa càng tốt… Đồng ý với chị…”
Ngay sau đó, không khí giữa tôi, chị ấy, và Annie lại rơi vào yên lặng…
“Hừ, chị Tiểu Khiết, mặc kệ món đồ kia là gì, em nhất định sẽ báo thù cho chị! Đây là lời hứa của Dạ Bất Ngữ!” Trong tâm trí tôi, ý nghĩ chưa bao giờ phai nhạt này trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết!
“Sao cậu lại theo đến đây?” Trên đường về Seattle, tôi quay đầu hỏi Annie đang ngồi cạnh.
Sau đêm đó, chúng tôi lãng phí thêm 3 ngày vì vài chuyện tôi chẳng muốn đề cập rồi mới chính thức lái xe về nhà. Nhưng trong đó vẫn có một số điều tôi không thể không nói tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây