“Các cậu sai rồi, kỳ thật trong nhật ký vẫn luôn nhắc tới đó là món đồ gì.” Tôi cười cười nham hiểm.
“Cái gì?” Hai người bọn họ đồng thời giật mình kêu to.
“Các cậu có phát hiện ở trang cuối nhật ký có chỗ rất mâu thuẫn không?” Hai người ngơ ngác nhìn tôi, ăn ý lắc đầu.
Tôi cười ha ha vì thỏa mãn được lòng hư vinh, đầu tiên chỉ vào dòng [Tựa như cô ấy có sự sống vậy] trong nhật ký, nói: “Dựa vào điều này có thể thấy thứ mà chị Tiểu Khiết nhặt về hẳn là không có sinh mệnh. Nhưng khi nhắc đến món đồ đó, chị ấy đều dùng ngôi thứ ba là She (cô ấy) và đại từ nhân xưng là Her (cô ấy) mà không dùng It (nó). Điều này chứng minh cái gì? Rất đơn giản, một là món đồ kia mang giống cái, hai là nó chắc chắn có hình người, khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ nó là cô gái. Cho nên mới dùng hai từ này.”
Hai người đồng thời “a” một tiếng. Dao Gia rùng mình, ngay sau đó sắc mặt kỳ quái hỏi: “Tại sao cậu biết nó chắc chắn có hình người? Nhỡ là hình dạng của con chó con mèo nào đó thì sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây