“Nói đi! Mau nói đi! Tại sao?” Mọi người chạy vọt đến, vẻ mặt lo lắng. Cho dù là Jame hay Jone cũng tò mò tại sao tôi lại nói như vậy.
“Đừng lo lắng, ngồi xuống trước đi, để tôi hỏi các cậu vài điều. Các cậu cẩn thận suy nghĩ những chuyện liên quan. Điều này rất quan trọng!”
Tôi chầm chậm nói, trong lòng suy nghĩ nếu dùng phương pháp giấu diếm không có hiệu quả thì đành phải phóng đại mọi thứ: “Thứ nhất, trong số các cậu… Có ai từng nghe Davy nói tim của cậu ta không tốt hay không? Thứ hai, nghi thức gọi hồn rõ ràng đã thành công, rốt cuộc chúng ta đã gọi được thứ gì? Thứ ba, tại sao ngày hôm sau khi cử hành nghi thức gọi hồn Davy lại chết? Thứ tư, nếu chuyện này không phải trùng hợp, thì…”
Khi đang nói, đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tự nhiên mà tới, kết luận đáng sợ này làm tôi rùng mình một cái. Đúng… Nếu Davy chết không phải là chuyện trùng hợp, và cậu ta không làm chuyện gì khác biệt so với chúng tôi, mà đó chỉ là thứ kia trả thù chuyện hôm qua, là cậu ta xui xẻo thành đối tượng đầu tiên bị trút giận mà thôi. Vậy mỗi người chúng tôi đều có khả năng bị chết…
Tôi cố gắng bình tĩnh nói ra kết luận đáng sợ này. Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, cho dù Dao Gia hay ồn ào cũng im lặng không nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây