“Chào anh.” Tôi cười với anh ta: “Chúng tôi chính là người anh cần đón, lão già Dạ Hiên đó vẫn khỏe chứ?”
“Viện trưởng à, ông ấy vẫn còn khỏe mạnh.” Người đàn ông đó bị tôi dọa cho giật mình, lắp bắp trả lời.
Dạ Vũ Hân lập tức bật cười.
“Thật là bất hạnh quá, đúng là thảm họa của thế giới mà.” Tôi giả vờ tiếc nuối, đưa tay ra với anh ta: “Tôi là cháu trai của ông ấy, Dạ Bất Ngữ. Phía sau là cháu gái của ông ấy, Dạ Vũ Hân.”
“Hân hạnh, hân hạnh. Tôi tên là Trương Khắc, là nghiên cứu viên tạm thời được điều đến dưới trướng viện trưởng Dạ Hiên.” Anh ta hoảng hốt nắm chặt tay tôi, vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây