“Ha ha, vậy thì đơn giản rồi.” Giọng Thẩm Khoa lập tức thoải mái hẳn lên: “Tớ đang ở chỗ Tiểu Dạ, tên đó suốt ngày bắt tớ chơi Đấu Địa Chủ cùng, phiền chết đi được.”
“Vậy được rồi, cậu cứ từ từ chơi, nhớ đừng về nhà muộn quá nhé.” Từ Lộ cười rồi cúp máy, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng mọi thứ nhìn tôi chằm chằm, dịu dàng nói: “Tiểu Dạ, cậu còn gì để nói nữa không?”
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, cổ họng tôi khô khốc nói: “Tớ nhớ ra rồi, hôm nay quả thực tớ có hẹn cậu ấy chơi Đấu Địa Chủ, nhưng mà cậu ấy vẫn chưa đến thôi.”
Cô ấy tỏ vẻ cao thâm khó dò, cười khẽ: “Tiểu Dạ, cậu thông minh như vậy, đương nhiên biết giãy giụa trong tình huống này chỉ phản tác dụng mà thôi. Hừ, đã vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”
Khoảng hai phút sau, chiếc điện thoại đặt trên bàn bắt đầu rung lên và phát ra những tiếng kêu khó nghe, mặc dù đã nghe tiếng chuông này cả ngàn lần và đã quen rồi, nhưng lần này không hiểu sao nghe lại chói tai đến thế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây