“Đây là bàn phím điện thoại, ở nhà họ Thẩm, loại điện thoại này chỉ có chú Thẩm có.”
Thẩm Khoa vẫn không thể tin nổi, hét lên, lay mạnh tay Thẩm Ngọc Phong, lớn tiếng nói: “Cậu, đưa điện thoại cho tên khốn đa nghi đó xem! Cậu không giết người đúng không, cậu không giết! Nói cho con biết, cậu không giết!”
“Tiểu Khoa.” Thẩm Ngọc Phong dường như già đi mấy tuổi, mệt mỏi đẩy cậu ấy ra: “Cảm ơn con đã tin cậu, nhưng, như Dạ Bất Ngữ nói, tất cả mọi người đều do cậu giết!”
“Tại sao? Cậu, tại sao cậu lại giết ông cụ?” Thẩm Tuyết nãy giờ vẫn im lặng, nắm chặt tay tôi, nước mắt lại không kìm được mà tuôn rơi.
“Tại sao? Hừ!” Sắc mặt Thẩm Ngọc Phong thay đổi, đột nhiên như phát điên hét lên: “Bọn họ đáng chết, tất cả đều đáng chết!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây