Sự sợ hãi vô danh chạy khắp cơ thể, dồn ra sau gáy, khiến lông tơ toàn thân tôi dựng ngược. Tôi lùi về phía sau vài bước, dùng tay ấn mạnh vào trái tim đang đập thình thịch của mình, hai chân vẫn không ngừng run rẩy.
Thế mà lại có thứ khiến tôi sợ hãi đến mức này, chết tiệt! Thậm chí tôi còn không biết mình đang sợ cái gì!
Lúc này, có tiếng bước chân lén lút tiến lại gần. Không cần biết là ai, tôi theo phản xạ nhanh chóng trốn ra sau bình phong.
Vừa trốn xong, tôi đã cười nhạo bản thân! Từ bao giờ mình lại trở nên nhát gan như vậy? Có chút động tĩnh đã chạy trốn. Tôi đâu có ăn cắp, ăn trộm gì, đang đường đường chính chính làm khách ở nhà họ Thẩm, sao phải trốn?
Người đó bước vào, đi thẳng đến trước gương bình phong, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương không chớp mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây