“Trời đất, mấy đứa nhỏ này sao lại xuống dưới đó vậy?” Ông ấy quát lớn, vẻ mặt bực tức.
Tôi ném mạnh sợi dây thừng lên trên, hét lớn: “Chuyện muốn mắng thì để sau, bây giờ thả dây xuống cho chúng con lên trước đã.”
Thẩm Ngọc Phong gật đầu, buộc dây thừng rồi lần lượt kéo chúng tôi lên.
“Bây giờ thì nói cho chú biết, mấy đứa xuống nhà sau làm gì?” Ông ấy vừa cau mặt định mắng, thì đột nhiên nhìn thấy Từ Lộ bò lên, lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc: “Trời đất! Mấy đứa tìm thấy con bé này ở đâu vậy?”
“Cậu ơi!” Thẩm Khoa kích động ôm chầm lấy Thẩm Ngọc Phong, còn không chút do dự mà hôn ông ấy một cái thật kêu: “Không ngờ còn có thể gặp lại cậu, con vui quá! Hahaha, con đây phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây