Cơ thể Thẩm Tuyết run rẩy, miệng lưỡi vốn lưu loát bỗng trở nên lắp bắp: “Cậu có bằng chứng gì? Rõ ràng chúng ta đã chơi rất vui vẻ, hơn nữa còn chơi lâu như vậy.”
Thấy đầu óc bọn họ vẫn chưa thông suốt, tôi hừ lạnh một tiếng: “Được thôi, tôi sẽ giải thích cho các người hiểu.” Nói rồi, tôi thuận tay nhặt lên một đốt xương ngón tay của Thẩm Vũ, vẽ một hình vuông trên mặt đất.
“Các cậu nhìn cho kỹ, tại bốn điểm A, B, C, D lần lượt là tôi, Thẩm Tuyết, Thẩm Khoa và Từ Lộ. Khi tôi đi đến vị trí B, thì vị trí A sẽ trống. Tiếp theo, Thẩm Tuyết đi đến C, Thẩm Khoa đi đến D, còn Từ Lộ đến vị trí A vốn không có người, đã không có người, thì cô ấy làm sao có thể vỗ vai ai được? Suy ngược lại, cũng không thể có người nào đi đánh thức tôi. Thế nhưng chúng ta lại hoàn thành trò chơi không thể nào hoàn thành này...”
Một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tất cả mọi người.
Thẩm Khoa sợ đến mức da đầu tê dại, lắp bắp nói: “Vậy... rốt cuộc Từ Lộ đã vỗ vai ai? Rồi ai đánh thức cậu?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây