Thẩm Khoa nhìn rễ cây trong tay tôi, bất giác rùng mình một cái, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lời tôi nói: “Đây chỉ là rễ cây bình thường thôi mà, sao có thể lấy mạng người được?”
“Hả, bình thường?” Tôi hừ lạnh một tiếng: “Rễ cây bình thường với củ họ Mao lương có thể dài như vậy à? Rễ cây bình thường có thể dài ra và trói chặt tất cả chúng ta chỉ trong vài giờ sao?”
Ba người họ lập tức câm nín. Trong thế giới quan hạn hẹp của họ, rõ ràng không thể giải thích được tình huống trước mắt.
Tôi từ từ ngồi xổm xuống, nhặt mảnh xương sọ của Thẩm Vũ lên, nói: “Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của tên mê gái này, có lẽ là do chết não, vết thương là những lỗ nhỏ trên xương sọ. Mấy cậu thử so sánh xem, thứ duy nhất có thể tạo ra những lỗ nhỏ này chỉ có thể là rễ cây. Tôi đoán, có lẽ khi Thẩm Vũ đang ngủ say, rễ cây ngân quế từ dưới sàn nhà mọc lên, từ từ tiến lại gần anh ta, sau đó chui vào lỗ mũi anh ta.”
“Thẩm Vũ không tử vong ngay lập tức. Anh ta có thể đã tỉnh giấc trong cơn mơ, nhưng đáng tiếc toàn thân đã bị rễ cây quấn chặt, không thể cử động được, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn những rễ cây không ngừng đâm sâu vào cơ thể mình, quấn lấy não, rồi từ từ chui ra khỏi xương sọ. Cuối cùng, vì cơn đau mãnh liệt, và não bị tổn thương diện rộng, vài giờ sau anh ta mới chết hoàn toàn...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây