“Tớ chắc chắn!” Cậu ấy khoa tay múa chân, chỉ vào dấu chân, nói: “Đôi giày này là tớ đi mua cùng Tiểu Lộ, kiểu dáng và kích cỡ tớ đều nhớ rõ, hoàn toàn giống với dấu chân này. Hơn nữa, cả hoa văn ở đế giày nữa, cậu xem này, kiểu hoa văn đế giày này công ty bán với số lượng giới hạn đấy.”
Tôi trầm ngâm một lúc, nói: “Nếu cậu đã chắc chắn như vậy, thì khả năng rất cao người này là Từ Lộ. Nhưng cô ấy chạy đến nhà sau làm gì?”
“Cô ấy đi một mình?” Thẩm Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy.” Tôi phát quang hết cỏ xung quanh, nhìn mặt đất đen kịt, nói: “Cậu xem, dấu chân này cách con đường lát gạch hơn ba mét, mà xung quanh lại không có bất kỳ dấu chân nào khác.”
“Nếu cô ấy bị bắt cóc, thì không có lý do gì dấu chân của cô ấy lại ở đây, lại không để lại dấu chân của những người khác. Điều này chứng tỏ điều gì? Thứ nhất, có lẽ có người đi cùng cô ấy, nhưng bọn họ bước chính xác trên con đường lát gạch, không để lại dấu chân, nhưng nếu vậy, thì không có lý do gì bọn họ lại để Tiểu Lộ đi cách xa bọn họ như vậy. Thứ hai, chỉ có thể giải thích là, cô ấy đi một mình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây