Quả nhiên, Thẩm Sương Sương run lên, cô ta cúi đầu xuống, không nói thêm lời nào nữa.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng nhìn thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt cô ta, vẻ mặt đau khổ, ai oán đó, ngay cả tôi cũng không đành lòng nhìn.
“Vậy anh cẩn thận nhé.” Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô ta đã không còn biểu cảm, chỉ còn lại sự lạnh lùng, ánh mắt cũng trở nên xám xịt, nhưng miệng vẫn thốt ra những lời dịu dàng một cách máy móc: “Ban đêm trên núi rất lạnh, mang thêm áo ấm nhé. Còn nữa, đây là thuốc cảm, mỗi ngày uống ba lần, đừng uống quá liều. Gần đây sức khỏe anh không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều vào! Còn nữa, khi gặp em Từ Lộ, hãy nói với cô ấy rằng, em chúc phúc cho hai người, em...”
Thẩm Sương Sương lại quay đầu đi, lần này không quay lại nữa, chạy như bay ra khỏi tiểu viện.
“Tên khốn vô tâm vô tình nhà cậu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây