Còn có cả đám cá chết đầy sân. Mặc dù không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy, giữa ba chuyện này có một mối liên hệ tất yếu nào đó mà người bình thường không nhìn thấy được.
Để tìm ra manh mối đột phá, tôi dồn ánh mắt về phía người duy nhất trong căn phòng này có khả năng biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
“Tiểu Tuyết.” Tôi cố nặn ra nụ cười lấy lòng, gọi: “Vừa rồi tại sao đám người kia lại mắng bố cậu?”
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Tôi với cậu có quen thân gì đâu.”
Thẩm Tuyết trừng mắt nhìn tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây