Nhìn thấy tôi cười khà khà, xoa xoa nắm đấm tiến về phía mình, Thẩm Khoa sợ hãi kêu lên: “Cậu, cái đồ khốn nạn nhà cậu, coi chừng tớ mách lão tổ tông đấy.”
Sắc mặt Thẩm Ngọc Phong sa sầm, ông ấy trừng mắt nhìn đứa cháu trai của mình, hất hàm nói: “Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng sợ lão già đó. Hừ, năm đó, lúc ông ta đuổi cậu ra khỏi nhà, chẳng thèm nể nang tình nghĩa gì cả, cần gì phải sợ ông ta nữa chứ!”
“Cậu ơi…”
Nhận ra mình đã động chạm đến nỗi đau của cậu, trên mặt Thẩm Khoa hiếm hoi xuất hiện vẻ áy náy.
“Ha ha, chuyện quá khứ rồi, thôi, không nhắc lại nữa.” Thẩm Ngọc Phong lại nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với chúng tôi, bước chân sải bước về phía trước, nói: “Đừng để khách phải đợi lâu, chúng ta vào trong thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây