Cô gái đỏ mặt để mặc tôi ôm, bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó, cô ấy vội vàng đẩy tôi ra, lạnh nhạt nói: “Tôi phải đi rồi. Hai hộp đen này trả lại cho anh.”
Nói xong, cô ấy không quay đầu lại mà chạy thẳng vào sâu trong rừng.
Tôi ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không hiểu gì cả. Mình đã chọc giận cô ấy lúc nào? Haiz, phụ nữ! Quả nhiên không hổ danh là sinh vật hay thay đổi.
Tại sao những người phụ nữ xung quanh tôi, nếu không thông minh đến mức đáng sợ, thì là hồng nhan bạc mệnh, hoặc là tính tình quái gở đến mức khó hiểu?
Haiz, rốt cuộc đến bao giờ, ông trời mới ban cho tôi một người phụ nữ bình thường một chút đây?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây