Buổi chiều ngày hôm sau, gần ba giờ, anh họ Dạ Phong đúng giờ đến thị trấn Hắc Sơn.
“Tên nhóc kia, gọi anh đến đây gấp như vậy, có chuyện gì thế?” Anh ấy vừa chải lại mái tóc rối bù vì gió, vừa càu nhàu.
Tôi tóm tắt lại những chuyện kỳ quái đã xảy ra ở đây cho anh ấy nghe, rồi nói: “Lát nữa anh ở bên cạnh không cần làm gì cả, cứ đứng im là được, quan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn cho em!”
“Không thành vấn đề, dù có phải đỡ đạn cho em thì anh cũng làm, nếu cậu có mệnh hệ gì, thì anh sẽ bị bố cậu chém chết mất.” Anh ấy vỗ ngực cam đoan.
“Đúng rồi, quyền hạn của anh có thể sử dụng vượt địa phận không?” Tôi lo lắng hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây