Tôi thầm cười, kéo mạnh dì Trương ra.
“Cậu nhóc, Kỳ Vi này tuyệt đối không đơn giản, mượn sức hổ, cẩn thận chưa chạm được da hổ, lại bị nó cắn chết.” Dì Trương thấp giọng nói bên tai tôi.
Tôi cẩn thận liếc nhìn Kỳ Vi đang ngồi dưới đất, liên tục xoa chỗ bị thương, cười lạnh nói: “Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng để ai lợi dụng, con lại muốn xem con hổ không coi trọng mình, rốt cuộc sẽ ăn thịt con trước, hay bị con lấy mạng rồi lột da!”
Muốn mượn sức hổ, về mặt tâm lý thường phải tuân thủ hai khái niệm cơ bản: Một, là tuyệt đối không để đối phương biết, nếu bạn đã phát hiện ra anh ta là hổ đội lốt người; Hai, hành vi xử sự của bạn phải thận trọng, không được thể hiện quá lão luyện, quá thông minh, ít nhất là bề ngoài phải khiến đối phương cảm thấy anh ta cao hơn bạn không chỉ một bậc, nắm chắc lợi thế, thắng lợi trong tầm tay, điều này đối với tôi quả thực có chút khó khăn, mượn lời anh họ Dạ Phong mà nói, tôi là người dễ lộ sơ hở, bất luận ở đâu cũng đều sẽ trở nên khác biệt.
Tuy chín phần mười câu nói đều là vì gặp rắc rối mới đến tìm tôi trước nên mới khen ngợi, nhưng cũng không khó nhìn ra, tôi là người không giỏi cân bằng bề ngoài và suy nghĩ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây