“Đúng vậy, đúng vậy.” Thẩm Khoa cố gắng nuốt một ngụm cà phê lớn, nhanh chóng tiếp lời: “Nếu đổi lại là tớ và Tiểu Lộ, chắc chắn đã đào một cái hố chôn tự mình chui xuống rồi. Tuy ớ luôn biết Tiểu Dạ mặt dày, nhưng không ngờ lại dày đến mức này.”
“Hừ, hai người còn nói nữa.” Tôi hung hăng liếc nhìn hai tên khốn khiếp ngồi đối diện đang cười nhạo tôi, nói: “Cả lớp cười to nhất chính là hai người đó. Chỉ cần như vậy là đủ để kết án tử hình hai người rồi. Nhưng hôm nay tâm trạng tớ khá tốt, phạt hai người thay tớ chép phạt năm lần cuốn sách đó.”
“Nghĩ hay nhỉ? Lý Diêm Vương đâu phải kẻ ngốc, nhìn thấy trong vở chép phạt có nét chữ của mấy người, ông ta không phát hiện ra mới lạ.” Thẩm Khoa bĩu môi nói.
Tôi cười nói: “Tớ cũng đâu phải kẻ ngốc. Nên tớ hi vọng trong hai người, có một người chủ động xin giúp tớ chép xong năm lần cuốn sách đó.”
“Đánh chết tớ cũng không làm.” Từ Lộ vội vàng bày tỏ lập trường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây