Lý Thứ Nhân ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi chầm chậm nói: “Cậu cho rằng tôi là loại người này?”
“Đúng vậy.” Tôi sảng khoái trả lời.
Lý Thứ Nhân chợt cười rộ lên, hệt như vừa gặp một câu chuyện buồn cười nhất thế giới, cười muốn sái quai hàm.
Một lát sau, anh ta cố gắng nhịn cười, rồi nói: “Không ngờ cậu lại hài hước đến vậy.”
“Như nhau mà thôi.” Tôi không mảy may tức giận, mà nói tiếp: “Anh rất lợi hại, chỉ vừa mở miệng, đã làm tất cả người trong cục cảnh sát không thể khống chế được cảm xúc. Nhưng tôi có một câu hỏi nho nhỏ, sao anh có trình độ học vấn cao như vậy, mà lại muốn đến làm bác sĩ tâm lý ở cái trấn nhỏ không có tiếng tăm này? Anh đến thành phố lớn, sẽ có tương lai và cơ hội phát triển tốt hơn mà?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây