“Em đoán ra rồi à”? Anh họ thấy tôi đã cười đủ, rồi mới thận trọng hỏi.
“Em từ chối.” Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, không chút do dự trả lời.
Anh họ lo lắng nói: “Coi như anh cầu xin em được không? Chuyện này liên quan đến danh dự khu vực của bọn anh, quan trọng hơn là, còn liên quan đến tiền thưởng cuối năm của bọn anh nữa!”
“Cho dù anh nói vậy, nhưng em cũng không có cách!” Tôi gãi đầu, bối rối nói: “Em không phải cảnh sát, đến đây thẩm vấn phạm nhân, không hợp quy tắc thì phải? Huống hồ, em chỉ là một học sinh cấp 3 mà thôi!”
“Không sao, em không nói, bọn anh không nói, thì ai mà biết cơ chứ? Hơn nữa, bọn anh sẽ giúp em hóa trang cho già đi, để em trông già đi thêm 5-6 tuổi. Đến lúc đó, cho dù người quen cũng không nhận ra em, huống chi Lý Thứ Nhân không hề biết em là ai!” Anh họ vỗ mạnh vào ngực, dáng vẻ cứ tin tưởng vào anh ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây