Sau sự kiện [Quả táo ma ám], nửa năm sau đó tôi gần như sụp đổ, khó khăn lắm mới phấn chấn trở lại, bắt đầu cuộc sống của một học sinh cấp 3 bình thường. Mà cái hộp kim loại màu đen tôi ngẫu nhiên phát hiện ra kia, tôi đã tiện tay vứt vào chỗ chứa đồ linh tinh, sau đó cũng lãng quên nó mất.
Vốn dĩ cho rằng, cuộc sống sẽ tiếp tục diễn ra bình thường, nhưng mà, chuyện nên tới, vẫn không cách nào ngăn cản được.
“Đồng chí cảnh sát, anh có cảm giác được thế giới này tràn ngập tội ác hay không?” Trong phòng thẩm vấn, kẻ tình nghi cười khặc khặc, tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng tôi cảm giác được, mỗi khi đối mặt với bệnh nhân, tôi luôn cảm thấy họ cực kỳ dơ bẩn! Giống hệt như sầu riêng, cho dù nó ngon đến mức nào, nhưng vẫn không thể giấu được mùi hôi thối của bản thân. Khà khà, đồng chí cảnh sát, tôi ngửi thấy trên người anh cũng có mùi đó!”
Anh Vương trầm mặc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tên khốn, đừng giỡn mặt với tôi. Mau nói đi, anh đã giết Trương Tú Văn đúng không?”
Nghi phạm nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn lên trần nhà một lúc lâu, rồi mới chầm chậm nói: “Thực ra anh không muốn làm cảnh sát đúng không? Nghề này vừa mệt, lương lại ít, nguy hiểm luôn rình rập, anh rất ghét loại cảm giác này!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây