Bởi vì chỗ này xa trung tâm thành phố, cộng thêm chính quyền của thị trấn đang đau đầu vì những kiến trúc này oán khí nặng nề, ma quỷ hoành hành, cho nên giá cả rất rẻ. Nhưng cho dù giá rẻ, thì tôi cũng không ngờ bố mình lại dùng một nửa số tiền mà tôi dự kiến để mua chúng. Hầy, bố tôi tuy là người ngoan cố nhưng lại là nhà kinh doanh trời sinh.
Lúc mở cổng tòa nhà số 97 đường Đại Nam, tôi để bố dựng một tấm biển dễ thấy trên công trường, ở trên viết: “Cấm chỉ mang táo tiến vào đây, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Những công trình kiến trúc này tốn ròng rã hơn 1 tháng mới phá dỡ xong. Sau đó tôi hẹn Thẩm Khoa và Từ Lộ đến một quán cà phê.
“Kết thúc rồi hả?” Thẩm Khoa thở dài một hơi hỏi.
Tôi trầm mặc một hồi lắc đầu nói: “Có lẽ vậy. Ngoài trừ tòa nhà ma này, mấy ngày trước, công nhân phá hủy năm tòa nhà còn lại, đã tìm thấy thi thể cô gái chủ cửa hàng bán hoa được phân thành năm bộ phận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây