“Tôi kệ. Nhất định tôi phải giết được đứa con gái này!” Mễ Tĩnh Vân dỗi hờn nói: “Nếu không cậu sẽ chẳng bao giờ đổi ý cả!”
“Không!” Tôi căng thẳng lắc đầu: “Cậu mau buông cô ấy ra. Cậu điên rồi à?”
Đột nhiên, giọng nói già nua cất lên sau lưng tôi: “Thứ này không phải bản thân con bé. Con bé đã bị tòa nhà này ám rồi.”
Tôi giật mình quay lại phía sau. Đúng là Vương Thành Đức.
Ông ta gật đầu với tôi, thầm thì: “Giờ không phải lúc để giải thích đâu. Cháu cố hết sức để con bé kia chú ý đến cháu. Bác sẽ vòng về phía sau, đẩy họ vào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây