Tôi tức giận, thô lỗ đáp: “Rất xin lỗi thưa Đại tiểu thư. Tôi đang bận lắm!”
Giọng nói của cô ấy càng ngọt ngào hơn: “Không sao, nếu giờ cậu ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh đầu mình thì tôi nghĩ cậu sẽ đổi ý ngay đấy.”
Tôi cau mày, tò mò ngẩng đầu, bất thình lình sợ kinh hồn. Mễ Tĩnh Vân đó đã đứng trên mái tòa nhà đó từ bao giờ. Cô ấy đã chui ra khỏi rào chắn, đứng trên rìa tòa nhà cực kỳ nông, nguy hiểm vô cùng.
Tôi sợ toát mồ hôi lạnh: “Cậu... Cậu đừng cử động!” Tôi vừa hét vừa vội vàng vòng tới cầu thang phía sau, leo lên. Gió mạnh quá! Tôi đá văng cửa, vội vã vươn tay bắt lấy cô ấy.
“Cậu đừng tới đây.” Mễ Tĩnh Vân lùi một bước về phía sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây