Đây chẳng phải là khách thuê duy nhất của tòa nhà ma đó à? Là Vương Thành Đức mở cửa hàng tạp hóa kia.
Buổi tối của một tháng trước, tôi và Trương Lộ đã nhìn thấy buổi tang lễ trông có vẻ kỳ lạ trong cửa hàng của ông ta, và còn đi điều tra cửa hàng kia vào ngày thứ hai ở đó.
Ông lão gầy nhom cũng giật mình chỉ vào tôi, “Chẳng phải cháu là chàng trai đã mua một đống đồ ở chỗ ông đó sao? Là cháu tìm ông à?”
Vãi! Tôi vô cùng đau đớn mà chửi thầm trong lòng, ông tưởng cháu muốn mua chắc? Tại ông ám chỉ nếu không mua thì không trả lời, còn cái đống đồ thừa đó, tôi đã nhét đại chúng trong ngăn kéo rồi, không biết xử lý như thế nào cả! Tôi sờ túi tiền của mình cẩn thận rồi ngồi xuống trong sự nơm nớp lo sợ.
“Bác à, nghe nói bác thu thập rất nhiều số liệu về tòa nhà lầu số 97 trên đường Đại Nam. Sao bác lại hứng thú với nó thế? Có lý do đặc biệt nào không? Hay là chỗ ấy từng xảy ra chuyện gì đó khiến bác đặc biệt chú ý?” Tôi đi vào trọng điểm ở ngay câu hỏi đầu tiên để tránh cho ông ta lại ám chỉ tôi đến cái cửa hàng tồi tàn toàn thứ đồ bỏ đi của ông ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây